Truyện: Cô con gái út của ông Mặt trời
Ông Mặt Trời có rất nhiều con, nhưng chỉ có một con gái duy nhất là út Trăng xinh đẹp, bé bỏng.
Người anh kề với cô là Đất. Ngay từ nhỏ hai anh em Đất và Trăng đã rất thân nhau. Trò chơi thích nhất của hai anh em là chạy vòng tròn. Trăng nắm tay anh chạy quanh. Hai anh em tính nết mỗi người một khác. Đất hiền lành, làm lụng quanh năm. Đất làm ra bao nhiêu của cải cho con người. Khắp nơi chim chóc ca hát. Cô Trăng tính tình dịu dàng, nhưng không thích làm việc, suốt ngày chỉ rong chơi. Ông Mặt Trời rất yêu thương các con. Ông tỏa hơi nóng sưởi ấm cho chúng. Còn các con ông tươi vui rạng rỡ.
Cô Trăng nũng nịu quỳ xuống bên cha thỏ thẻ: “Cha ơi! Con biết làm gì bây giờ?”.
Ông Mặt Trời vuốt mái tóc con bảo: “Đêm đêm con hãy tỏa ánh sáng của con xuống đất làm dịu mát muôn loài”.
Từ đó cô Trăng đã bắt đầu làm việc. Nhiều khi anh Đất thấy thiếu em gái.
Mùa thu đến. Đất và Trăng đem đến cho con người bao nhiêu trái chín thơm ngon và ánh trăng vàng óng. Mỗi năm một lần, người lớn làm đèn cho trẻ nhỏ rước đi đón cô Trăng xuống chơi. Đó là vào đêm Trung thu, các em nắm tay nhau nhảy múa ca hát vòng quanh cô. Cô Trăng thì cười long lanh ánh mắt, còn anh Đất thì tỏa ngát hương thơm trong quả chín.
Trên cao, giá như ông Mặt Trời hé màn mây nhìn xuống, hẳn ông sẽ mỉm cười vuốt râu: “Con gái ta được việc lắm”.