Thơ: Bảo Vệ Địa Cầu
Trái Đất thì nóng lên rồi
Băng tan, khô nước, biển trào sóng khơi
Dịch bệnh, thiên tai khắp nơi
Như lời phẫn uất – địa cầu của ta
Vì ngày mai, vì con ta
Sống cho mưa thuận, gió hòa nơi nơi!
Máy lạnh ư? Xưa rồi người!
Phòng lạnh một chút, trời càng nóng thêm,
Tay vì tay dùng quạt nêm
Để dành hơi mát tặng lên đất trời!
Tắm bồn ư? Hết thời rồi!
Một bồn xả nước, một thời lầm than
Từ này tắm gội chẳng sang,
Để dành đâu đó hương thơm cho đời!
Máy vi tính, Ti vi màu
Làm hư con mắt, môi trường xung quanh.
Thôi thì hãy ngắm trời xanh,
Có đàn chim hót quanh trên ngọn đồi!
Xe máy, xe hơi, xe tàu
Vừa làm hao tổn xăng dầu của nhau,
Vừa làm Trái Đất nóng mau
Nên mượn “xe đạp” nói thay vạn lời!