Truyện: Thế là đáng khen
Hôm nay, ở trường của bé Nam đón Bác Hồ ghé thăm.Các bạn khi nhìn thấy Bác reo lên:
– A! Bác Hồ đến rồi!
Thê là tất cả mọi người ùa ra đón Bác. Nam đứng chỗ gần nhất để được nhìn Bác.
Sau đó, Bác đi tham quan các phòng rồi mới quay trở lại lớp. Bác hỏi:
– Các cháu chơi có vui không?
Các bạn cùng thưa:
– Thưa Bác, vui lắm ạ!
Bác cười:
– Các cháu ăn có no không?
Các bạn cùng thưa :
– No ạ!
Bác vui lòng khen:
– Thế thì tốt lắm! Bây giờ ai ngoan thì Bác sẽ thưởng kẹo nhé!
– Vâng ạ, vâng ạ!
Bác đi chia kẹo cho từng bạn. Chỉ có Nam hơi buồn, cúi đầu, khẽ thưa:
– Thưa Bác, hôm nay cháu không vâng lời cô giáo, cháu chưa ngoan ạ.
Thấy Nam đã hối hận và biết nhận lỗi, Bác khen:
– Cháu biết nhận lỗi thế là ngoan, đáng khen lắm đấy! Cháu vẫn được nhận kẹo như các bạn.
Nam sung sướng nhận phần kẹo của mình và ăn hết.
Và tình thương của Bác Hồ giành cho các bạn nhỏ thì Nam vẫn còn nhớ mãi.