Truyện:Cậu bé không ngoan
Có một cậu bé tên là Tí sống cùng mẹ trong một ngôi nhà nhỏ. Thật ra thì cậu bé cũng đã lớn.Các bạn của cậu đã biết nấu cơm, giúp những công việc nhỏ đỡ mẹ.Chỉ có mỗi mình cậu nhất định cho mình rằng cậu vẫn còn bé bỏng và vòi vĩnh mẹ đủ điều.
Năm ấy, trời hạn hán, mùa màng thất thu. Mẹ Tí đi cả ngày cũng chỉ mang về được ít lúa gạo cuối vụ. Thương con, mẹ Tí nhịn đói, nhường hết cho con.Vậy mà cậu bé chẳng biết, cậu la toáng lên rằng cậu bị bỏ đói cả ngày, mẹ đã ăn hết phần của cậu. Cậu còn bảo mẹ ra ngoài vì cậu không muốn ngủ chung với một người mẹ không thương con. Mẹ Tí buồn lắm, nhưng vẫn cố đi làm thêm để có thức ăn cho con. Trời tối, mẹ Tí lả đi vì mệt và đói mà cậu bé không hề quan tâm lo cho mẹ.
Nửa đêm, mẹ Tí khát nước kiệt sức không đi nổi gọi Tí. Nhưng Tí ngủ say ngon lành. Đến sáng dậy, Tí đói bụng mới gọi mẹ thì chỉ thấy mẹ còn thoi thóp thở, cậu bé luống cuống gọi mẹ, gọi mọi người đến cứu nhưng chẳng có ai.
Một lát sau, mẹ Tí không còn nữa. Cậu khóc thảm thiết bên xác mẹ. Nỗi hối hận của cậu càng làm cậu đau khổ thêm. Từng giọt nước mắt chảy vào cơ thể của mẹ cậu.
Và phép lạ đã xuất hiện, mẹ cậu dần dần hồi tỉnh. Tí ôm chặt lấy mẹ, thổn thức nói:
– Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ! Từ hôm nay con hứa sẽ ngoan và không làm mẹ buồn lòng nữa. Con thương mẹ nhất trên đời.
Từ đó, mọi người trong khu mỗi khi nhìn thấy cậu bé Tí lại tấm tắc khen sự chăm chỉ và hiếu thảo của cậu ta đối với mẹ.
Truyện : “Cậu bé và cây bằng lăng”.
Cậu bé đang đi dạo chơi ở vườn hoa. Thời tiết nóng, oi bức cậu bé đứng dưới gốc cây bằng lăng cho mát. Cậu thấy dưới chân mình có hòn đá nhọn. Thấy hay hay, cậu bé lấy hòn đá khắc hoa lá trên cây. Cây bằng lăng chẩy máu đau điếng nhưng cố lấy giọng vui vẻ:
– Chào cậu bé Hạnh Phúc , cậu đẹp người mà bông hoa cậu khắc cũng đẹp. Cậu khéo tay quá!
Mặt cậu bé rạng rỡ lên:
– Cám ơn cây có lời khen.
Lần này thấy cậu bé đắc ý tưởng được khen, cây bằng lăng hỏi:
– Sao cậu không khắc hoa lá vào người mình có đẹp hơn không?
Cậu bé rùng mình lắc đầu:
– Đau lắm, xin chịu thôi.
– Vậy mà sao cậu bắt người khác phải nhận cái mình không muốn. Cây bằng lăng hỏi
Cậu bé cúi mặt bẽn lẽn:
– Tớ xin lỗi cậu nhé! Tớ đã làm cậu đau.
Cây bằng lăng nhận lời xin lỗi của cậu bé. Và từ đó trở đi, cậu bé đã biết chăm sóc cây hơn.