TRUYỆN : CÔ BÉ QUÀNG KHĂN ĐỎ
Ngày xưa có một cô bé thùy mị, ai thấy cũng yêu. Yêu nhất vẫn
là bà, có gỡ bà cũng đem cho cháu. Bà cho cháu một chiếc khăn
quàng bằng nhung đỏ. Chiếc khăn hợp với cô quá đi mất, đi đâu cô cũng quàng. Vỡ vậy người ta gọi cô là Cô bé quàng khăn đỏ.
Một hôm, mẹ bảo cô:
– Khăn đỏ con ạ, đây có miếng bánh và chai rượu vang. Con
mang đến cho bà nhé. Bà ốm yếu, mang biếu bà để bà xơi cho lại người. Con đi đi kẻo lát nữa nắng. Con đi cho ngoan, đừng có đi lung tung ra khỏi đường cái kẻo vỡ chai, khụng cú gỡ mang đến biếu bà. Vào buồng bà thỡ con nhớ chào bà, đừng có vội mắt là mày lét nhỡn khắp cỏc xú nhà. Khăn đỏ bảo mẹ:
– Con sẽ làm đầy đủ như mẹ dặn.
Rồi cô bé chào mẹ ra đi. Nhà bà Khăn đỏ ở trong rừng, đi khỏi làng độ nửa giờ. Khăn đỏ vào rừng thỡ gặp chú súi. Em khụng biết sói là một con vật độc ác nên không sợ. Súi chào Khăn đỏ. Khăn đỏ chào lại.Sói hỏi:
– Cháu Khăn đỏ đi đâu sớm thế?
– Cháu đi đến nhà bà.
– Cháu mang gỡ ở khăn gói thế?
– Bánh và rượu vang đấy. Hôm qua ở nhà làm bánh. Bà ốm,
cháu mang đến để bà xơi cho khỏe người.
– Bà cháu ở đâu, cháu Khăn đỏ?
– Đi vào rừng độ mười lăm phút nữa thỡ tới. Nhà ở dưới ba cây
sồi to, mé dưới cú nhiều bụi dẻ. Bỏc biết chứ! Sói nghĩ bụng: “Cái mồi non này hẳn là béo ngon hơn mụ già kia”. Hắn tự nhủ phải lập mưu chén được cả hai. Hắn mon men lại
gần Khăn đỏ bảo:
– Này cháu Khăn đỏ ạ, cháu hóy nhỡn những bụng hoa tươi đẹp
quanh đây. Sao chỏu khụng chịu nhỡn một tớ? Bỏc chắc là chỏu
chẳng bao giờ để ý nghe chim hót véo von nhỉ. Cháu đi đâu mà cứ đăm đăm như đi học thế. ở trong rừng là vui lắm nhé!
Khăn đỏ mở to mắt ra nhỡn. Em thấy ỏnh nắng rập rờn qua
cành cõy, hoa tươi la liệt, em nghĩ bụng giá mang bó hoa tươi đến tặng bà chắc bà thớch lắm. Trời cũn sớm thế nào đến chả kịp. Em bèn ra khỏi đường rẽ vào rừng hái hoa. Hái được một bông, em nghĩ là vào sâu chắc có bông đẹp hơn, và em lại mon men đi tới. Cứ thế mói, càng ngày em càng tiến sõu vào rừng. Chó sói đi thẳng tới nhà bà cụ, gừ cửa.
– Ai đấy?
– Cháu Khăn đỏ đây, bà mở cửa cho cháu bà ơi. Cháu mang lại
cho bà bánh và rượu vang đây. Bà núi:
– Thỡ chỏu cứ việc đẩy then mà vào. Bà yếu quá không dậy được
đâu.
Sói đẩy then cửa, cửa mở tung. Nó chẳng nói chẳng rằng, đến
thẳng giường bà, nuốt chửng bà. Rồi nó mặc quần áo bà, đội mũ bà, nằm vào giường bà, kéo rèm che lại. Khăn đỏ tha thẩn chạy đi hái hoa. Mói đến lúc hái nhiều quá mang không xuể, nó mới chợt nhớ đến bà, vội lên đường đi đến nhà bà. Nú thấy cửa mở, lạ lắm. Nú vào phũng thấy cú gỡ khang khỏc. Nú nghĩ bụng sao hụm nay ở nhà bà lại cảm thấy rờn rợn, khụng thấy thoải mái như mọi khi. Nó chào bà nhưng không thấy có tiếng đáp. Cô bé lại bên giường, kéo rèm ra, thỡ thấy bà nằm, mũ kộo chựm kớn mặt, trụng lạ quỏ. Cô bé nói:
– Bà ơi bà! Sao tai bà to thế?
– Tai bà to để nghe cháu rừ hơn.
– Bà ơi bà! Sao mắt bà to thế?
– Mắt bà to để nhỡn chỏu rừ hơn.
– Bà ơi bà! Sao tay bà to thế?
– Tay bà to để bà ôm cháu chặt hơn.
– Úi trời ơi, sao mồm bà to thế kia?
– Mồm bà to để bà ăn cháu ngon hơn.
Sói nói xong liền nhảy ra khỏi giường, nuốt chửng em bé Khăn
đỏ đáng thương. Sói đó no nờ lại nằm xuống giường ngủ ngáy o o. Có người đi săn qua nhà nghĩ bụng:
– Quái! Sao bà lóo ngỏy to thế này, phải tạt vào xem bà ấy cú
làm sao khụng. Bác bước vào phũng, đến giường thỡ thấy súi đang nằm. Bác ta núi:
– Con quỷ tội lỗi này, thỡ ra tao lại gặp mày ở đây. Tao tỡm mày
mói… Bác giơ súng lên định bắn. Nhưng bỏc chợt nghĩ ra là chắc súi đó ăn thịt bà lóo, và tuy vậy vẫn cũn cú cơ cứu bà. Bác nghĩ không nên bắn mà nên lấy kéo rạch bụng con sói đang ngủ ra. Vừa rạch được vài mũi thỡ thấy chiếc khăn quàng đỏ chóe, rạch được vài mũi nữa thỡ cụ bộ nhảy ra kờu:
– Trời ơi! Cháu sợ quá! Trong bụng sói, tối đen như mực.
Bà lóo cũng cũn sống chui ra, thở hổn hển. Khăn đỏ vội đi nhặt
đá to nhét đầy bụng sói. Sói tỉnh giấc muốn nhảy lên, nhưng đá
nặng quá, nú ngó khuỵu xuống, lăn ra chết. Ba người đều vui mừng. Người đi săn lột lấy da sói mang về nhà. Bà lóo ăn bánh, uống rượu vang của Khăn đỏ mang đến và cảm thấy lại sức. Khăn đỏ nghĩ bụng: “Từ nay trở đi, mẹ đó dặn gỡ là phải nghe mẹ, không bao giờ được rời khỏi đường chạy một mình
vào rừng sâu”.